(Nhịp sống trẻ) – Liên tiếp trong thời gian ngắn, từ Hà Nội đến Quảng Trị và nhiều địa phương, hàng loạt vụ việc thực phẩm bốc mùi, rau “phù phép” nguồn gốc, học sinh ngộ độc tập thể đã gióng lên hồi chuông báo động về an toàn thực phẩm trong trường học.
Điều đáng sợ không chỉ là những bữa cơm nhiễm khuẩn, mà là sự rệu rã trong quản lý và sự chai lì trong đạo đức của những người được giao trọng trách chăm sóc, bảo vệ trẻ em.
Một túi trứng cút bóc vỏ bốc mùi ở Trường Tiểu học Cự Khê (Hà Nội); hàng chục học sinh nhập viện ở Quảng Trị vì thức ăn nhiễm độc tố; những lô rau “trôi nổi” được gắn mã QR thành “sạch” đi thẳng vào bếp ăn học đường – tất cả không còn là hiện tượng cá biệt. Năm nào cũng có thể tái diễn ở bất kỳ tỉnh, thành nào nếu cơ chế giám sát vẫn lỏng lẻo và trách nhiệm vẫn mờ nhạt.
Điều đáng nói là, mỗi khi sự việc xảy ra, giải pháp thường chỉ dừng ở việc “đổi nhà cung cấp thực phẩm”, coi như khép lại một vụ việc. Nhưng đổi nhà cung cấp không thể thay thế cho việc quy rõ trách nhiệm. Bởi thực phẩm bẩn không tự chui qua cổng trường; nó đi vào bếp ăn bằng những con dấu, chữ ký và sự dễ dãi của người có quyền. Khi đạo đức và trách nhiệm bị xem nhẹ, mọi quy trình kiểm tra, giám sát thực cũng trở thành hình thức.
Quốc hội đang họp tại Ba Đình – nơi bàn về những vấn đề hệ trọng của quốc gia. Đây cũng là lúc các đại biểu, đặc biệt là lãnh đạo các địa phương và Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, cần nhìn thẳng vào thực tế: bữa ăn học đường đang bị đe dọa nghiêm trọng. Không thể để việc chăm lo sức khỏe học sinh chỉ là những dòng báo cáo trên giấy luôn đẹp. Cần thiết lập hệ thống kiểm soát liên thông giữa giáo dục, y tế và quản lý thị trường; gắn trách nhiệm cá nhân của hiệu trưởng, nhà cung cấp và chính quyền địa phương vào từng khâu.
Đã đến lúc phải coi an toàn thực phẩm là thước đo đạo đức và uy tín của người đứng đầu nhà trường, chứ không chỉ là tiêu chí hành chính. Cơ quan quản lý cần quy định chế tài đủ mạnh: nếu để xảy ra ngộ độc, vi phạm về thực phẩm, hiệu trưởng và đơn vị liên quan phải bị xử lý như hành vi vi phạm pháp luật, không thể chỉ “rút kinh nghiệm”.
Bữa cơm học đường là nơi nuôi dưỡng thể chất và niềm tin.
Và khi “thực phẩm bốc mùi” vẫn có thể lọt vào trường học, thì tiếng chuông cảnh báo này không chỉ vang ở Cự Khê hay Quảng Trị – mà là lời nhắn gửi nghiêm khắc từ nhân dân tới những người có trách nhiệm. Hãy hành động, trước khi niềm tin của xã hội bị đánh mất ngay trong từng miếng cơm của trẻ nhỏ.
